Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2021

Một tôi mới - Tôi đã không còn là tôi của ngày hôm qua nữa

Hình ảnh
  Tôi biết những gì tôi làm quá nhỏ bé, nó không đáng kể gì, nhưng cho dù chỉ có thể giúp được một người trở nên tốt hơn thôi thì tôi cũng vẫn sẽ thử. Tôi sẽ bắt đầu thích ứng từng chút, từng chút một.... với cái tôi mới, với cái thế giới mới này. Đắm mình trong buổi chiều hoàng hôn, mọi thứ trông như đang phát sáng vậy.  T ôi tự hỏi, "Tại sao mỗi khi nhìn thấy hoàng hôn mình lại thấy ngực đau nhói  thế này?"  Nơi này đã quá đỗi gắn bó, thân quen. Với những thứ chẳng hề thay đổi. Với tất cả những điều đã đổi thay. Cả những thứ đã mất đi. Cả những tháng ngày không bao giờ quay trở lại nữa. Thế nhưng, điều chúng ta nên nghĩ đến chính là hiện tại . Khi còn nhỏ, dù chúng ta có muốn trở thành công chúa hay siêu anh hùng,...  những ước mơ trẻ thơ đó không ai cười nhạo chúng ta cả. Nhưng cái khoảng thời gian ấy đã qua rồi. Cho dù có luyến tiếc thì cũng không thể quay trở lại được nữa.  Tuy chúng ta muốn điều ấy nhưng thời gian không đứng yên, nó trượt qua khe hở giữa ngón tay ta. Là

Điều gì làm bạn hạnh phúc?

Hình ảnh
   Hãy sống hết mình với hiện tại! Chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc khi biết trân trọng chính cuộc sống của mình.  Cuộc đời rất ngắn để sáng nào bạn cũng thức dậy với sự hối tiếc.  Sự khác biệt duy nhất giữa một ngày tốt đẹp và một ngày tồi tệ nằm ở chính thái độ của bạn. Nếu từng giờ, từng phút ta có thể theo đuổi cái làm mình say mê nhất, cố hết sức để không làm lãng phí một khoảnh khắc quý báu nào của đời người thì đó chính là một niềm hạnh phúc.  Vậy nên, mỗi chúng ta hãy sống trọn vẹn với mơ ước của mình nhé! Khi làm việc gì bạn hãy làm nó bằng cả con tim mình, bằng tất cả khả năng mà bạn có. Bởi ngày hôm nay chỉ có một lần thôi, nó sẽ không bao giờ xảy ra thêm một lần nào nữa đâu. Sẽ không bao giờ có một ngày nào giống như ngày hôm nay nữa cả.  Mỗi ngày hãy sống như thể đó là ngày cuối cùng của bạn. Chúng ta luôn muốn đi tìm những thứ chưa có được, nhưng lại quên mất cách trân trọng những thứ mà mình đang có.  Vậy nên, hãy học cách trân trọng những gì mà bạn đang có, trước khi thời

Chúng ta có nên sợ hãi "thất bại" không?

Hình ảnh
  Bản thân tôi từng là một sự thất bại. Nhưng không thể sống mà không thất bại trong một việc gì đó, trừ phi ta sống dè dặt tới mức có thể coi như chưa sống. Trong trường hợp đó, cả cuộc đời ta sẽ là một sự thất bại. _ J.K. Rowling Ai trong chúng ta cũng tìm kiếm sự hoàn hảo. Kết quả là nhiều người rơi vào trạng thái: hoặc là tránh né rủi ro, không dám đưa ra quyết định; hoặc là để sai lầm hạ gục bản thân. Việc nhận biết và học tập từ sai lầm của chính mình cũng như khoan dung trước sai lầm của người khác được xem như một nghệ thuật sống. Hãy nhớ rằng, v iệc bạn thất bại hoặc dở tệ ở một việc gì đó là hoàn toàn bình thường. Không có ai hoàn hả o cả.  Trước khi đến được với thành công, chúng ta thường vấp phải nhiều sai lầm dẫn đến thất bại và đôi khi còn phải trả cái giá không hề nhỏ. Thế nhưng, đừng hoảng loạn, đừng thỏa hiệp mà hãy bình tĩnh, tự trấn an mình rồi tìm cách ứng phó, khi một cánh cửa khép lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra, hãy sẵn sàng để tận dụng cơ hội mới đang chào đ

Love yourself _ Gửi lời yêu thương đến chính mình đi

Hình ảnh
Trên thế giới này có vô số màu sắc khác nhau. Nhưng màu sắc của cậu là duy nhất. Chúng ta không cần phải cố để được như ai đó hay phải trở thành ai đó, cũng không cần phải làm điều gì đó to tát kiểu như thay đổi vận mệnh cả quốc gia mới có thể được coi là thành công. Chúng ta  chỉ cần là chính mình, làm những chuyện không thẹn với lương tâm mình, như thế là đã được rồi!  Có thể làm một người sống mỗi ngày thật vui vẻ, thật hạnh phúc, luôn ý thức được rằng ngày mai có thể là ngày cuối cùng mình được sống, để trân trọng hơn giây phút hiện tại này. Mỗi ngày đều cố gắng để làm tốt nhất những điều mà bản thân phải làm. Rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ dùng thực lực của chính mình để chứng minh bản thân.  Chỉ cần chiến đấu vì những người mà chúng ta yêu thương và quan tâm, cũng như tận dụng thật tốt cơ hội duy nhất mà cuộc đời ban tặng cho mình để sống một cuộc đời thật ý nghĩa. Mỗi người khác nhau đều có những hoàn cảnh khác nhau. Nên tớ không phủ nhận chuyện mọi người cảm thấy phiền phức về

Có phải chính sự lựa chọn đã làm cho cuộc đời mỗi người trở nên khác biệt?

Hình ảnh
  Cuộc đời của mỗi người là một bức tranh với những đường nét và cách thức pha màu riêng biệt. Cũng chính nhờ có điều đó mà cuộc đời mới trở nên phong phú và nhiều màu sắc như thế này. Cuộc đời đem đến cho chúng ta nhiều sự lựa chọn khác nhau. Có lựa chọn đúng đắn thì cũng sẽ có những lựa chọn sai lầm. Vì thế, sẽ có những lúc chúng ta phải trải qua những tình huống mà bản thân phải trả giá, phải chấp nhận đánh đổi hay tự rút ra bài học cho chính mình để có thể trưởng thành hơn, để trở nên tốt hơn. Giống như, có người sẽ thấy cuộc sống hôn nhân thật phiền phức, mệt mỏi và mất đi sự tự do thế nên họ quyết định chọn cuộc sống độc thân cả đời. Nhưng cũng có người lại một đời đau đáu đi tìm hạnh phúc đến khi nào tìm được mới thôi. Chúng ta không thể khẳng định chắc chắn được rằng, đâu là lựa chọn đúng và đâu là lựa chọn sai. Sai hay đúng cũng còn tùy thuộc vào chính người đưa ra lựa chọn đó nữa. Không phải sao? Bạn hãy thử hỏi xem, họ cảm thấy như thế nào. Nếu không thử đặt mình vào vị trí

Tôi tự hỏi, liệu bản thân có thứ gì để được coi là tài năng không? (p2)

Hình ảnh
  Tôi, tất nhiên vẫn chưa đạt được thành tựu gì nổi bật nhưng vẫn đang nỗ lực trên con đường tìm kiếm tài năng thật sự của mình. Tôi đã thử một vài thứ và vẫn đang tiếp tục thử những thứ khác nữa. Những điều đó khiến tôi cảm thấy có đôi chút tự hào về bản thân, dù không nhiều nhưng tôi biết, đã có gì đó thay đổi ở chính tôi và cuộc sống của tôi lúc này. Tôi đã tham gia một nhóm dành cho những người mới tập vẽ. Có thể, tôi sẽ chẳng thể trở thành một danh họa nhưng kỹ năng vẽ của tôi đã được cải thiện hơn nhiều. Tôi nghĩ, nếu vẽ một bức tranh phong cảnh thì tôi có thể vẽ khá tốt (vâng, nếu xét ở mức độ mới bắt đầu). Có vẻ như việc trở thành một họa sĩ hay nhà thiết kế không phải dành cho tôi, nhưng tôi vẫn ứng dụng được những kỹ năng vẽ mà tôi đã học được trong cuốn nhật ký của mình. Vâng, giờ tôi cũng đã có thêm một thói quen mới nữa rồi. Có vẻ như việc viết này có hơi buồn tẻ, nhưng tôi cũng đã dần quen với nó hơn. Đúng là có những ngày, tôi thấy chẳng có gì để mà viết lại cả, nhưng tô

Tôi tự hỏi, liệu bản thân có thứ gì để được coi là tài năng không? (p1)

Hình ảnh
"Cậu không có thứ gì mà cậu muốn làm à?"  Nói thật ra, thì tôi cũng chẳng biết nữa.  Bản thân tôi từ trước đến giờ có cái gì có thể được coi là năng khiếu không nhỉ? Chắc là không có rồi. Với một đứa chẳng có nổi một tài năng nào như tôi thì sau này có thể làm được gì cơ chứ? Càng nghĩ vậy, tôi càng chẳng muốn làm cái gì hết. Tại sao lại phải vất vả để theo đuổi thứ mà ngay từ đầu đã biết là không thể chứ? Tôi biết, mình như thế thì thật là vô trách nhiệm. Còn bố mẹ thì sao, họ đã vất vả lo cho tôi được đi học như thế này cơ mà. Nhưng dù có biết vậy, tôi vẫn không thể khiến bản thân mình xông xáo hơn được. Tôi cũng thấy bản thân đúng là vô phương cứu chữa rồi. Tôi cũng muốn được như người ta lắm, dám làm biết bao nhiêu là thứ. Nhưng đến lượt tôi, thì cảm giác sợ hãi, ngại khó ngại khổ đã đánh bại mọi niềm vui có được từ những việc đó luôn rồi. Tôi thì chỉ phù hợp làm mấy công việc bình thường thôi (tôi nghĩ như vậy nhưng cũng không chắc mấy công việc bình thường đó là gì nữa)